Bố, những giọt yêu thương,

[Viết cho Bố!]

Sau những ngày Bố mất, tới mộ Bố, thắp cây nhang, đọc vài câu kinh, nhìn ngôi mộ lặng thinh, Bố nằm bên dưới. Những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con.

Trong quan tài, Bố vẫn nằm đó, da đã đổi màu; khuôn mặt dần thay đổi. Quá trình biến Bố trở về cát bụi đang hiện ra trước mắt, không có cách nào ngăn cản được. Những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con.

Lau người cho Bố, thay bộ quần áo Bố hay mặc, Bố nằm yên, thanh thản. 8h00, 25/12/2024, ngày noel. Những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con.

Giọt yêu thương đã xuất hiện trong con từ lâu lắm, khi Bố còn sống, trong lễ tang của bố những người bạn. Bố bạn mất, con lại nghĩ tới bố của mình. Rồi bố mình cũng rời bỏ thế giới này, như những người bố khác.

Từ khi Bố còn sống, cứ mỗi lần con nghe bài Đôi Chân Trần, hay mỗi lần vừa đàn vừa hát, hình ảnh Bố lại ùa về theo từng câu hát. Những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con.

Từ khi Bố còn sống, mỗi khi nhớ lại hình ảnh người cha nghèo, những năm 2000, chạy chiếc Cub 50, chở theo bao gạo, thùng mì tôm gửi cho con, khi con học đại học. Những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con.

Từ khi Bố còn sống, những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con, khi con xa nhà, xa Bố mẹ và các em đi ôn thi đầu vào đại học, khi nhận hộp dầu cá, bố mua cho con, nói uống vào cho đỡ mỏi mắt, lấy sức ôn bài.

Sẽ vẫn còn những giọt yêu thương, nhẹ tràn khóe mắt con, mỗi khi nhớ, thưa Bố.

Bài hát: Đôi Chân Trần

Đà Lạt, 30/12/2024