Qua đèo Ngoạn Mục (đèo Sông Pha)



Lần đầu tiên đi đèo Ngoạn Mục là năm bốn tuổi, trong đầu không có bất cứ ấn tượng hay dấu tích gì về nó. Thực ra, khi lớn rồi, tìm hiểu ra mới biết là hồi đó để đi từ bắc vào Lâm Đồng thì phải đi qua đèo này, lúc đó mới biết là mình đã từng qua đây.

Lần thứ hai đi đèo Ngoạn Mục là năm hai tư tuổi, cầm lái xe máy, ngồi sau là cô bạn cùng cơ quan. Lo chạy xe, lo đùa giỡn với bạn, trong đầu chỉ còn nhớ mấy khúc cua gấp, chạm gầm xe xuống đường kêu xẹt xẹt; còn nhớ ánh mắt tinh nghịch, tiếng cười hớ hớ của cô bạn.

Lần thứ ba đi đèo Ngoại Mục, đi lên đèo bằng xe máy, lúc 7 giờ tối. Đứng dưới chân đèo, nhìn hai hàng điện sáng chạy theo hai đường ống nước, đúng là Ngoạn Mục thật. Như cầu thang lên trời, thật háo hức, mình chuẩn bị bước lên từng bậc thang đó sao, nể phục mình quá.

Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…không còn nhớ gì.

Lần này đi đèo Ngoại Mục, đi một mình, thấy đường đẹp, ít xe, đi rất thoải mái, an toàn. Vừa đi vừa nghĩ lại kỉ niệm của những lần đi đèo lần trước.

Lần sau đi, cảm nhận chắc chắn lại khác.

Một ngày nọ, trên bàn nhậu...

Ông A nói đèo Ngoạn Mục thì, rằng, là @!$#% vân vân và vân vân.

Ông B nói cũng thường thôi, %$#.

Ông C nói ờ thì &^*%.

Cuộc nói chuyện càng lúc càng rôm rả hơn, do ai cũng cố chứng minh ý kiến của mình là đúng. Mà họ đúng thật. Hay nhỉ, vẫn chỉ là đèo Ngoạn Mục thôi mà.

Chắc chả nên kết luận hay đánh giá một con người một cách toàn diện. Mà chỉ nên nhìn ở hoàn cảnh cụ thể, tình huống cụ thể, thời điểm cụ thể. Thế thôi.

Vậy “cái quan định luận”? Chưa chắc, còn sau đó nữa!


Đèo Ngoạn Mục rất ít xe qua lại (ảnh Hân Vũ)


Ruộng bắp (ngô) tại Ninh Sơn – Ninh Thuận (ảnh Hân Vũ)


Gỏi vịt Bà Tám 2 trên đường 16/4 – Phan Rang – Ninh Thuận (ảnh Hân Vũ)

Phan Rang 23/1/2016
Hân Vũ